Rất nhiều người đang bức xúc về việc Trung Quốc đưa người qua khai thác bô-xít ở Tây Nguyên. Cuối năm 2007 tôi nghe dự án này bị chính ông Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng không ủng hộ, thế nhưng đến cuối năm 2008 thì cũng chính ông ấy đã mở cửa một cách quá hớp cho nó. Điều này đã thôi thúc tôi đi tìm sự thật.
Ý tưởng của đề án này có từ thời ông Phan Văn Khải còn làm Thủ Tướng, nhưng với bản tính dè dặt ông Khải đã không thúc đẩy dự án này. Để không mất lòng ông Mạnh, ông Khải trì hoãn tiến trình nghiên cứu đề xuất của các cơ quan chức năng chứ không lên tiếng phản đối. Khi nhậm chức vào giữa năm 2006, ông Dũng tiếp tục kéo dài cách thức trì hoãn này hơn nữa. Đến đầu năm 2008 khi kinh tế Việt Nam bắt đầu rơi vào khủng hoảng trong lúc nội bộ Đảng đang lục đục. Đầu tháng 6 ông Mạnh đi thăm Trung Quốc đề tìm kiếm giải pháp cho vấn đề kinh tế, sau đó 2 tuần ông Dũng đi Mỹ cho cùng một mục tiêu. Trung Quốc nói với ông Mạnh rằng sẽ bỏ tiền ra cứu kinh tế Việt Nam với điều kiện tiên quyết là phải cho Trung Quốc khai thác bô-xít ở Tây Nguyên và chấp nhận có đến khoảng 20 ngàn công nhân làm việc tại đây. Còn Mỹ thì hứa với ông Dũng để đặt bẫy rằng sẽ tiếp ứng cho Việt Nam 20 tỷ USD mà không cần phải kêu gọi đến WB hay IMF.
Ông Dũng trở về với thái độ hân hoan và cả huênh hoang về kết quả mình đạt được, còn ông Mạnh thì nặng trĩu vì với yêu cầu của TQ như vậy thì ông chẳng nghĩ ra cách nào để thông qua BCT. Nhưng ông Hồ Cẩm Đào vẫn động viên rằng chỉ cần ông Mạnh quyết tâm thì ắt sẽ có cách đạt được, và 2 bên đồng ý thiết lập đường dây điện thoại nóng để kịp thời thông tin ứng cứu “cho nhau”. Ngay sau đó bộ Ngoại giao TQ liên tục đề nghị Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng sang thăm chính thức TQ nhưng ông Dũng đều tìm cách thoái thác. Vào lúc ấy mọi người đều thấy rằng ông Dũng đang nghiêng về phía Mỹ và đang trông đợi vào sự giúp đỡ của Mỹ, đang tìm một cửa để lấy điểm với Mỹ để củng cố cho thế lực, đặc biệt là các tập đoàn kinh tế của ông ấy. Nhưng chờ mãi chẳng thấy kết quả lời Mỹ hứa, chỉ thấy hết đoàn này đến đoàn khác vào VN để ký những thỏa thuận ràng buộc nhằm xí chỗ. Tình hình kinh tế trong nước diễn biến ngày càng xấu, tháng 8, tháng 9, tháng 10 năm ngoái căng như dây đàn sắp đứt. Thời điểm để TQ ra tay đã chín mùi. Ông Dũng không còn cách nào khác, buộc phải đi TQ trong một tình thế bị động.
Các yêu cầu về nghi lễ ngoại giao long trọng lúc đó đều bị TQ bác bỏ trước chuyến đi. Nhưng ông Dũng không còn cách nào khác phải chấp nhận lên đường. Nhưng thật bất ngờ, nghi lễ đón tiếp đã diễn ra long trọng nhất mà TQ đã từng dành cho các nguyên thủ quốc gia. Kết quả của chuyến đi được loan báo là thành công ngoài mong đợi. TQ đã đạt được lời hứa sẽ phê duyệt ngay dự án bô-xít Tây Nguyên cho TQ trước cuối năm 2008, không những được phép đưa người vào VN, TQ còn được những quy chế quản lý công nhân, công trường tại khu vực khai thác theo những những đặc thù riêng của mình, gần như một lãnh địa theo quy chế ngoại giao riêng. Ngược lại, TQ sẵn sàng ứng trước tiền cho VN trong việc khai thác này một cách “lặng lẽ” để VN có nguồn lực đối phó với khủng hoảng kinh tế. Con số là bao nhiêu thì đến giờ vẫn chưa có ai tiết lộ được. Khi tôi “khen” TQ đi một nước cờ cao tay thì một trợ lý trước đây của ông Mạnh nói rằng “đối xử với người tham như ông Dũng thì có khó gì, ông ta có quyền lợi thì chuyện gì cũng xong hết”.
Các công việc nghiên cứu đề xuất của các cơ quan chức năng nhanh chóng được hoàn thành một cách sơ xài với đa số các ý kiến đồng ý. Chính phủ trình ngay lên cho BCT và được biểu quyết thông qua với đa số tuyệt đối. UBTVQH cho ý kiến ủng hộ mà chẳng hề thông qua Quốc Hội. Việc phê duyệt nhanh chóng như vậy gây bất bình cho rất nhiều tầng lớp nhân dân, kể cả các thành phần trong quân đội. Những ai am hiểu quân sự đều biết rằng Tây Nguyên là một dãy đất hẹp nhưng rất trọng yếu, chính nhờ khống chế được Tây Nguyên dễ dàng vào đầu năm 1975 mà chiến dịch mùa xuân sau đó đã kết thúc nhanh chóng vào 30/4. Ai chiếm được Tây Nguyên thì sẽ khống chế được toàn vùng nam bộ, và vì nó hẹp nên cũng sẽ dễ dàng cắt đôi đất nước Việt Nam tại Tây Nguyên này. Trong quân đội có một số tướng lĩnh rất bất bình với kiểu “bán nước” này nhưng không làm gì được. Họ phải nhờ đến Đại Tướng Võ Nguyên Giáp. Dù biết rằng sức khỏe Tướng Giáp rất yếu và tránh bị chấn động, nhưng không còn cách nào khác, mọi người hy vọng uy tín của ông sẽ làm thay đổi được vấn đề này. Và quả thật, Tướng Giáp khi nghe chuyện đã thật sự bị sốc, ông không ngờ người ta dâng Tây Nguyên một cách dễ dàng như vậy.
Bức thư ông gửi cho ông Dũng đăng trên Vietnamnet chỉ là một phần rất ngắn để đưa ra công luận. Toàn bộ nội dung những lời của Tướng Giáp phân tích rất rõ nguy cơ mất nước như thế nào khi để TQ khai thác bô-xít ở Tây Nguyên. Nó được gửi đến cho cả BCT chứ không chỉ cho ông Dũng. Nhưng kết quả thì mọi người đã biết, cái dự án chết tiệt đó vẫn được tiến hành bất chấp lời can ngăn của vị Tướng già hết mực yêu nước. Vì lý do này mà Tướng Giáp đã bị suy sụp phải nhập viên, tưởng đã không qua khỏi hồi đầu năm. Có người bảo rằng ông đã không có hồng phúc để ra đi trước khi phải chứng kiến cái sự suy tàn của chế độ mà ông đã góp phần xây dựng nên nó bằng chính tấm lòng yêu nước yêu dân của mình. Nhưng tôi cho rằng ông đã vượt qua được kỳ thập tử nhất sinh vừa rồi là điều phúc lớn cho nhiều người
Ông Dũng từ chỗ “lơ là” quay qua ủng hộ và đẩy mạnh tiến độ dự án một cách bất ngờ. Để “xoa dịu” Tướng Giáp, ông ấy đã chỉ đạo dành những dự án đầu tư béo bở của nhà nước cho những người con của Tướng Giáp. Có lẽ đoán trước được điều này, Tướng Giáp đã nhắc nhở những người con của mình phải cẩn thận, giữ mình. Những người con của Tướng Giáp không đi theo nghiệp chính trị, các anh là những doanh nhân. Không biết là những Võ Điện Biên, Võ Hồng Nam có đứng vững trước những sự tấn công các loại đặc quyền không. Một người thân (đang còn trong quân đội) với Tướng Giáp hiện nay nói rằng các anh này là những người hiếu thảo, sẽ biết giữ thanh danh cho gia đình. Người này cũng nói rằng may mà bây giờ Trương Gia Bình – chủ tịch FPT không còn là con rễ của Tướng Giáp, nếu không thì dễ dàng mua chuộc nhân vật này để gây ảnh hưởng trong gia đình Tướng Giáp. Tướng Giáp đang khỏe dần lên, đã có thể nghe được người khác đọc sách báo và truyền đạt lại ý của mình.
Một nguồn tin cho hay rằng trong chuyến đi TQ nói trên, ông Mạnh đã gặp phải một đòn độc thủ của TQ. Một nhân vật cấp cao trong Đảng CSTQ nói với một nhân cũng cấp cao (xin được dấu tên) trong đoàn VN đi theo ông Mạnh rằng nếu phía VN không đáp ứng các yêu cầu của phía TQ thì rất có thể một số tài liệu liên quan đến thỏa thuận của lãnh tụ Hồ Chí Minh với lãnh tụ Mao Trạch Đông về vấn đề biên giới lãnh hải sẽ được công bố, mà điều này thì hoàn toàn bất lợi cho uy tín của Đảng CSVN. Ông Mạnh ở vào thế không còn lựa chọn nào khác.
Một số người am hiểu cho biết rằng hiện nay số công nhân TQ có ở Tây Nguyên đã lên đến con số gần 1 vạn người dù rằng công việc khai khoáng chưa thực sự bắt đầu, chỉ đang trong giai đoạn chuẩn bị.
Nhãn: Uncategorized
50 Comments:
Bài đăng Mới hơn Bài đăng Cũ hơn Trang chủ
Rất tiếc trong nội tình ĐCS hiện nay không kiếm ra 1 người làm được như ngài Goc-ba-chev ở LX ngày đó đâu!
Nếu một mai chiến tranh xảy ra giửa TC và khối tự do, Việt-Nam sẽ là một chiến địa bảo vệ cho TC.
http://www.vietnamexodus.org/vne0508/modules.php?name=News&file=article&sid=2062
- Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu
Một trăm năm đô hộ giặc Tây
Hai mươi năm nội chiến từng ngày
Gia tài của mẹ để lại cho con
Gia tài của mẹ là nước Việt buồn
Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu
Một trăm năm đô hộ giặc Tây
Hai mươi năm nội chiến từng ngày
Gia tài của mẹ một bọn lai căng
Gia tài của mẹ một lũ bội tình.
----
Sẳn dịp
Đảng luôn tuyệt đối đúng,việc Bauxit là thắng lợi của Đảng, vì lợi nhuận trực tiếp cho Đảng, trước giờ Đảng cho dân hưởng lợi từ Tây Nguyên là đã quá tốt với dân, bây giờ phải là Đảng, vì thành quả cách mạng là của Đảng,
nhi này thề sẽ phụ người phất cờ hok tiếc thân mạng !
Như vậy từ thời ông Mao đất nước đã là của riêng chứ đâu còn của dân tộc Việt nam nữa, thế mới rõ là đừng nghe...là không sai.
Muốn thay đổi phải có nhiều tiền, ở VN không có tự do vậy những người muốn thay đổi làm sao vận độn quyên góp kiểu Obama hay là lại bị giật giây của những nhóm lợi chỉ tranh giành quyền lợi mà không thèm quan tâm đến việc đất nước, dù sao thì đất nước này cũng chưa bao giờ của nhân dân thì họ muốn bán lúc nào là việc của họ.
hãy đọc lại "dichúc" Thật của H đại ca để biết và cảm nhận những lời nói thật và bi thương của 1 người sắp chết...ông ta đã hối hận vì đã sai lầm khi theo Mác mao - cnxh và chấp nhận làm chư hầu cho TQ...
nay thì chúng ta sắp rõ những gì bấy lâu người ta giấu kín - cái gọi là tình hữu nghị Việt-Trung
Nhưng chúng ta cũng đừng quá lo lắng và chờ Nhật hóa giải vấn đề này và hóa kiếp cho dcs bởi như tôi đã com. ở entry trước NB đã rõ âm mưu của TQ và sẽ khống chế sự bành trướngcủa TQ...nhằm tránh cái họa ở biển Đông.
LS đang chuyển biến đúg với nhưng lời sấm của ngài Trạng Trình-dcs chỉ lưu truyền được 5 đời (Truyền đến ngũ duyên) mà thôi...
Change - we will change!!!
Sẽ đến lúc thanh niên Việt Nam hành động để bày tỏ quan điểm và chính kiến của mình, nhưng hy vọng không phải bằng cách cầm súng, cầm dao như thế hệ trước đã làm.
Hơi cảm xúc nhưng sau khi đọc xong bài của bác CWN và comment của các bạn thì mình thực sự rất phấn khích.
Tôi vừa đặt mua được mấy người nộm của Nhật có hình dáng y hệt Nguyến Tấn Dũng, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Thiện Nhân. Mời các bác đến đấm đá, chửi mắng cho thỏa thích, giá cả phải chăng 50 nghìn/giờ. Các bác đến nhé để em còn gỡ lại chút vốn.
Tôi nghĩ bạn Duc N nói cũng có lý, tôi thấy vào blog này toàn trí thức cả đấy, nhưng chúng ta cũng chỉ đọc và bức xúc chứ làm gì được. Tại sao chúng ta không tổ chức biểu tình để phản đối dự án này được nhỉ. Đàng nào thì cũng mất việc, thất nghiệp. Sao không thấy ai ủng hộ để hàng ngày ra trước phủ chủ tịch biểu tình phản đối khai thác bauxit nhỉ.????
Còn vang dậy sóng đến bây giờ
Sóng nước Bạch Đằng chôn xác giặc
Hào khí cha ông giữ cõi bờ
Mỗi tấc đất thiêng đẫm máu tươi
Ngàn năm tiếp nối của bao người
Không ai có thể đem cho bán
Một mảnh hồn thiên biển núi trời
Triệu triệu con dân nước Việt Nam
Đã người làm chủ phải minh tâm
Nhơ danh Ích Tắc cùng Chiêu Thống
Đừng làm nhơ uế tấm sử xanh
Lịch sử cha ông lửa tự hào
Quang Trung-Hưng Đạo đã giương cao
Lợi quyền dân tôc lên trên hết
Đồng tâm nhất trí tiến lên mau
Lãnh đạo một thời dân vạn năm
Đừng mong tại vị chỉ vì tham
Không thể làm sai dùng quyền ép
Thế sự ô hô bé cái lầm
Thay đổi! Phải thay đổi!
Tình hình cấp bách lắm rồi, chạy gạo từng bữa, kinh tế chưa sụm hồi tháng 5/2008 đã là may mắn.
Hỏi thử các bác trên này nếu được làm lãnh đạo trong thời gian qua thì sẽ làm gì, nếu lạm phát thuộc hàng vô địch (đứng hàng thứ 2 trên thế giới chỉ sau Zimbabue); ngân hàng mất thanh khỏan do tăng lãi suất, thắt chặt tiền tệ (chiêu ngăn máu không cho lưu thông này chưa chết đã là may); đã vậy còn tham nhũng thối nát từ trên xuống dưới; dân đen khiếu kiện quá nhiều, công nhân đình công bùng nổ khắp nơi và tôn giáo thì tập trung cầu nguyện đòi đất... Trong khi phía ngòai lại phải chịu nhiều sức ép ghê gớm khác về kinh tế, chính trị và biên giới biển đảo???
Dù ai có làm lãnh đạo thì cũng phải chạy gạo thế thôi, qua được giai đọan này rồi thì mới tính tiếp...
xin sửa lại là:
Thế giới có thể không thích sự có mặt của China, dù China là anh ít học, gian hùng, to con nhưng lại có nhiều tiền. VN nhỏ bé có anh chàng hàng xóm kế bên như vậy..."